Nhất tâm đảnh lễ vô-ưu thọ hạ thị hiện Đản Sanh
Bổn Sư THích Ca Mâu Ni Phật


“Phật tại thế thời ,
Ngã đẳng trầm luân .
Kim đắc nhơn thân ,
Phật dĩ diệt hậu.”





Vì nguyện lực Người chôn vùi cát bụi


A-Tăng-kỳ, bao kiếp nối đường quanh


Từ Đâu-suất gót mờ vang bóng nguyệt


Ứng mộng vàng thác chất một lần sanh.






Vào một sớm Người về bên núi tuyết


Đem nguyện lành trải dấu bước nhân gian


Nâng tay nhẹ Lâm-tỳ-ni hoa nở


Từng bước chân lay động cõi ba ngàn.






Chim vui hót nhạc trời vang trổi khúc


Khắp Nhơn Thiên mở hội đón tin mừng


Ca-tỳ-la trở mình trong hoan lạc


Đón Người về trong niệm khúc ca vang.






Và từ đó Người hoàn thành nguyện lực


Gieo mầm xanh tuệ giác khắp mọi nhà


Nhổ khổ đau ban cho đời an lạc


Để bây giờ còn lại vết, đi xa.






Trăng vẫn hiện bên hồ xưa in dấu


Ghi lại lần tắm gội bến thiên thu


Cảnh còn đấy bên thời gian hoang vắng


Người ra đi vĩnh viễn khói sương mù.






Con lạc bước trầm luân trong đáy mắt


Về nơi đây qua ký ức nhạt nhòa


Con cúi lạy thay vô minh vạn kiếp


Theo vết chân Người để lại luân hồi.






Đếm từng bước nắng nhòa qua mái tóc


Trắng từng giây trong một niệm thiên thu


Trời đất cũ xin về đây chứng giám


Con lòng thành xin gởi lại nghìn sau.



Phổ Đồng

Chiêm bái Lumbini (Nepal 07/03/2008)

Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010
categories: | edit post

0 nhận xét

nhạc nền

VIDEO - PHIM ẢNH

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.