KINH 281. NHÃN KHỔ
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Mắt là khổ. Nếu mắt là lạc, đáng lý không phải chịu khổ bức bách và; đối với mắt có thể muốn nó phải được như thế này, hay không muốn nó phải như thế này. Nhưng vì mắt là khổ nên phải chịu khổ bức bách, và đối với mắt không thể muốn nó phải như thế này, hay không muốn nó phải như thế này. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng nói như vậy.”
Phật nói kinh này xong. Các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
KINH 282. NHÃN PHI NGÃ
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Mắt chẳng phải ngã. Nếu mắt là ngã thì đáng lý không phải chịu khổ bức bách, và đối với mắt có thể muốn nó phải được như thế này, hay không muốn nó phải như thế này. Nhưng vì mắt chẳng phải là ngã, nên phải chịu khổ bức bách, và đối với mắt không thể muốn nó phải như thế này, hay không muốn nó phải như thế này. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng nói như vậy.”
Phật nói kinh này xong. Các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
Như ba kinh nội lục nhập xứ, ba kinh ngoại lục nhập xứ cũng nói như vậy.
KINH 283. NHẤT THIẾT
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Bà-la-môn Sanh-văn đi đến chỗ Phật, sau khi chào đón hỏi thăm nhau, ngồi một bên bạch Phật:
“Bạch Cù-đàm, nói rằng “Tất cả.” Vậy thế nào là tất cả?”
Phật bảo Bà-la-môn:
“Tất cả, là chỉ cho mười hai nhập xứ, mắt đối với sắc, tai đối với tiếng, mũi đối với mùi, lưỡi đối với vị, thân đối với xúc chạm, ý đối với pháp; đó gọi là tất cả. Nếu có người lại nói rằng: ‘Đó không phải là tất cả, mà Sa-môn Cù-đàm nói là tất cả. [91b] nay tôi bỏ cái tất cả này mà lập riêng cái tất cả khác,’ người này chỉ nói trên ngôn thuyết; nếu được hỏi đến người ấy lại không biết, và chỉ tăng thêm nghi hoặc. Vì sao? Vì chẳng phải là cảnh giới của họ.”
Bà-la-môn Sanh-văn nghe Phật nói xong, hoan hỷ phụng hành.
KINH 284. NHẤT THIẾT HỮU
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Bà-la-môn Sanh-văn đi đến chỗ Phật, sau khi cùng Phật chào hỏi xong, ngồi qua một bên, bạch Phật:
“Bạch Cù-đàm, Ngài nói ‘Tất cả đều có.’ Vậy thế nào là tất cả đều có?”
Phật bảo Bà-la-môn Sanh-văn:
“Nay Ta hỏi, Ông cứ tùy ý mà trả lời câu hỏi của Ta. Này Bà-la-môn , ý Ông thế nào, mắt là có chăng?”
Đáp:
“Bạch Sa-môn Cù-đàm, có.”
“Sắc là có chăng?”
Đáp:
“Bạch Sa-môn Cù-đàm, có.”
“Này Bà-la-môn, vì có sắc, có nhãn thức, có nhãn xúc, nên sinh ra cảm thọ hoặc khổ, hoặc vui, hoặc không khổ không vui chăng?”
Bà-la-môn Sanh-văn đáp:
“Bạch Sa-môn Cù-đàm, có.”
“Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng nói như vậy. Nói rộng ra như trên cho đến chẳng phải cảnh giới của người ấy.”
Phật nói kinh này xong, Bà-la-môn Sanh-văn nghe những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành, đứng lên từ giã.
KINH 285. NHẤT THIẾT
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Bà-la-môn Sanh-văn đi đến chỗ Phật, sau khi cùng Phật chào hỏi xong, ngồi qua một bên, bạch Phật:
“Bạch Sa-môn Cù-đàm, nói là tất cả pháp, vậy thế nào là tất cả pháp?”
Phật bảo Bà-la-môn Sanh-văn:
“Mắt, sắc, nhãn thức sanh ra nhãn xúc, nhãn xúc làm nhân duyên sanh ra cảm thọ, hoặc khổ, hoặc lạc, hoặc không khổ không lạc. Tai, mũi, lưỡi, thân, ý… pháp, ý thức sanh ra ý xúc; ý xúc làm nhân duyên sanh ra cảm thọ, hoặc khổ, hoặc vui, hoặc không khổ không vui, đó gọi là tất cả pháp. Nếu có người lại nói: ‘Ở đây không phải là tất cả các pháp, như Sa-môn Cù-đàm nói là tất cả pháp. Nay tôi bỏ tất cả pháp này mà lập riêng tất cả pháp khác,’ người ấy chỉ nói trên ngôn thuyết, nếu được hỏi đến thì lại không biết, chỉ tăng thêm nghi hoặc. Vì sao? Vì chẳng phải là cảnh giới của người ấy.”
Phật nói kinh này xong, Bà-la-môn Sanh-văn nghe những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
Giống như ba kinh Bà-la-môn Sanh-văn đã hỏi, ba kinh có Tỳ-kheo nọ hỏi, và ba kinh Tôn giả A-nan hỏi, ba kinh đức Thế Tôn nói về Pháp nhãn, pháp căn, pháp y cũng dạy như trên.
[91c] KINH 286. NHÃN NỘI NHẬP XỨ
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo đến chỗ Phật, cúi đầu đảnh lễ sát chân Phật, rồi ngồi xuống một bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, như lời Thế Tôn đã dạy, mắt là nội nhập xứ. Thế Tôn chỉ nói lược, không phân biệt đầy đủ. Vậy thế nào mắt là nội nhập xứ?”
Phật bảo Tỳ-kheo này:
“Mắt là nội nhập xứ, là tịnh sắc do bốn đại tạo, không thể thấy, có đối ngại. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý nội nhập xứ cũng nói như vậy.”
Lại bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, như lời Thế Tôn đã dạy, ý là nội nhập xứ, nhưng không phân biệt rộng. Vậy thế nào ý là nội nhập xứ?”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Ý nội nhập xứ là tâm, ý, thức, phi sắc, không thể thấy, không đối ngại. Đó gọi là ý nội nhập xứ.”
Lại hỏi:
“Như lời đức Thế Tôn đã dạy, sắc ngoại nhập xứ. Thế Tôn nói lược, không phân biệt đầy đủ. Vậy bạch Thế Tôn, thế nào là sắc ngoại nhập xứ?”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Sắc ngoại nhập xứ, là sắc do bốn đại tạo, có thể thấy, có đối ngại. Đó gọi là sắc ngoại nhập xứ.”
Lại hỏi Phật:
“Thế Tôn nói thanh là ngoại nhập xứ, nhưng không phân biệt đầy đủ. Vậy thế nào thanh là ngoại nhập xứ?”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Nếu thanh do bốn đại tạo, không thể trông thấy, nhưng có đối ngại, như thanh, mùi vị cũng như vậy.”
Lại hỏi:
“Thế Tôn đã nói, xúc ngoại nhập xứ, nhưng không phân biệt đầy đủ. Vậy thế nào là xúc ngoại nhập xứ?”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Xúc ngoại nhập xứ, là bốn đại và sắc do bốn đại tạo, không thể thấy, nhưng có đối ngại. Đó gọi là xúc ngoại nhập xứ.”
Lại hỏi:
“Bạch Thế Tôn, Thế Tôn chỉ nói pháp ngoại nhập xứ, chứ không phân biệt đầy đủ.”
Phật bảo Tỳ-kheo :
“Pháp ngoại nhập xứ là những pháp không gồm trong mười một loại nhập xứ này, không thể thấy, không đối ngại. Đó gọi là pháp ngoại nhập xứ.”
Phật nói kinh này xong. Các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
KINH 287. LỤC NỘI NHẬP XỨ
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Có sáu nội nhập xứ, là mắt nội nhập xứ, và tai, mũi, lưỡi, thân, ý nội nhập xứ.”
Phật nói kinh này xong. Các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
KINH 288. LỤC NGOẠI NHẬP XỨ
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Có sáu ngoại nhập xứ. Vậy thế nào là sáu ngoại nhập xứ? Sắc ngoại nhập xứ, thanh, hương, vị, xúc, pháp ngoại nhập [92a] xứ. Đó gọi là sáu ngoại nhập xứ.”
Phật nói kinh này xong. Các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
KINH 289. LỤC THỨC THÂN
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, cây Kỳ-đà thuộc nước Xá-Vệ. Bấy giờ đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Có sáu thức thân: Là nhãn thức thân, nhĩ thức thân, tỷ thức thân, thiệt thức thân, thân thức thân, ý thức thân. Đó gọi là sáu thức thân.”
Phật nói kinh này xong. Các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
KINH 290. LỤC XÚC THÂN
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Có sáu xúc thân: Là nhãn xúc thân, nhĩ xúc thân, tỷ xúc thân, thiệt xúc thân, thân xúc thân, ý xúc thân. Đó là sáu xúc thân.”
Phật nói kinh này xong. Các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
0 nhận xét