SÁM HỐI

Lúc bấy giời Đại Sư thấy sĩ phu thứ dân ở Quảng Châu, Thiền Châu bốn phương tụ tập vào trong núi để nghe pháp, bèn lên tòa bảo chúng rằng:
- Hãy lại đây, Thiện tri thức! Việc quí vị đến đây phải xuất phát từ trong tự tánh, trong bất cứ lúc nào niệm niệm phải tự trong sạch tâm mình, tự mình tu, tự mình thực hành, tự thấy pháp thân của chính mình, tự thấy Phật tâm của chính mình và tự răn giữ chính mình mới được. Được như thế việc đến đây mới không trở thành giả tạo.
Quí vị từ xa đến hội họp nơi này, thế là chúng ta cùng có duyên với nhau. Bây giờ tất cả hãy quỳ xuống. Trước hết ta sẽ truyền năm phần hương pháp thân của tự tánh, kế đến ta sẽ trao pháp sám hối vô tướng.
- Một là giới hương, là tự trong tâm mình không quấy, không ác, không ghen ghét, không tham sân, không cướp giật và tàn hại, đó gọi là giới hương.
- Hai là định hương, là khi gặp những cảnh tượng thiện ác mà tự tâm mình không loạn động, đó gọi là định hương.
- Ba là Tuệ hương, là tự tâm mình không vướng mắc, luôn luôn dùng trí tuệ soi xét tự tánh, chẳng làm các việc ác, dù có tu các điều lành nhưng tâm không chấp trước, kính người trên, yêu nhường kẻ dưới và xót thương những người nghèo khổ côi cút, đó gọi là Tuệ hương.
- Bốn là Giải thoát hương, là tự tâm mình không vướng bận các duyên, chẳng nghĩ thiện, chẳng nghĩ ác, tự tại vô ngại, đó gọi là Giải thoát hương.
- Năm là Giải thoát tri kiến hương, là tự tâm mình đã không vướng bận các duyên thiện ác, nhưng đối với không-tịch cũng không đắm giữ, cần phải học rộng nghe nhiều để biết bổn tâm mình thấu đạt lý Chư Phật, đem ánh sáng trí tuệ gieo rắc mọi nơi, không ngã không nhân, thẳng đến Bồ đề, nhưng tánh chân không hề biến đổi, đó gọi là giải thoát tri kiến hương.
- Thiện tri thức! Hương này mỗi người chúng ta tự xông ở bên trong chứ đừng tìm kiếm bên ngoài.
Bây giờ, ta sẽ trao cho quí vị pháp sám hối vô tướng, để tiêu diệt tội chướng ba đời và hoàn thành ba nghiệp thanh tịnh. Thiện tri thức! Hãy nói theo ta:
- Đệ tử chúng con, từ niệm trước, qua niệm này, đến niệm sau, niệm niệm chẳng nhiễm si mê, từ trước đến nay đã tạo ra bao nhiêu tội si mê thuộc ác nghiệp, tất cả đều xin sám hối, nhất thời nguyện xin tiêu diệt, vĩnh viễn không bao giờ khởi lên trở lại.
- Đệ tử chúng con từ niệm trước qua niệm này, đến niệm sau, niệm niệm chẳng nhiễm kiêu căng lừa dối, từ trước đến nay đã tạo ra bao nhiêu tội kiêu căng lừa dối thuộc ác nghiệp tất cả đều xin sám hối, nhất thời nguyện xin tiêu diệt, vĩnh viễn không bao giờ khởi lên trở lại.
Đệ tử chúng con từ niệm trước, qua niệm này, đến niệm sau, niệm niệm chẳng nhiễm ghen ghét, từ trước tới nay đã tạo ra bao nhiêu tội ghen ghét ác nghiệp, tất cả đều xin sám hối, nhất thời nguyện xin tiêu diệt, vĩnh viễn không bao giờ khởi lên trở lại.
- Thiện tri thức! Trên đây là pháp sám hối vô tướng. Sao gọi là sám? Sao gọi là hối?
- Sám là ăn năm thú tội đã qua, từ trước đã tạo ra bao nhiêu tội si mê kiêu căng, lừa dối, ghen ghét thuộc ác nghiệp, tất cả đều xin sám hết, vĩnh viễn không bao giờ khởi lên trở lại, đó gọi là Sám.
- Hối là đã biết lỗi đã qua xin không bao giờ phạm lại sau này, từ nay trở về sau, tất cả những tội si mê, kiêu căng, lừa dối, ghen ghét thuộc ác nghiệp đã lỡ tạo ra, nay đã giác ngộ rồi, xin vĩnh viễn đoạn trừ tất cả không phạm trở lại, đó gọi là Hối.
Phàm phu mê muội chỉ biết sám những tội đã qua chớ chẳng biết hối lỗi sau này của họ. Vì chẳng biết hối nên tội đã qua chẳng diệt mà lỗi sau lại sanh. Tội đã qua rồi, đã chẳng diệt, lỗi sau lại sanh sao gọi là sám hối được!
- Thiện tri thức! Đã sám hối rồi, nay các Thiện tri thức hãy phát 4 lời thệ nguyện rộng lớn. Quý vị hãy dụng tâm lắng nghe cho kỹ:
- Chúng sanh nơi tự tâm vô biên thề nguyện đều độ khắp.
- Phiền não nơi tự tâm vô tận thề nguyện đều dứt sạch.
- Pháp môn nơi tự tánh vô lượng thệ nguyện đều tu học.
- Phật đạo nơi tự tánh vô thượng thệ nguyện được viên thành.
- Thiện tri thức! Không phải quý vị vừa mới nói "Chúng sanh vô biên thề nguyện đều độ khắp" hay sao? Vì sao nói vậy? Vì chẳng phải Huệ Năng tôi độ.
- Thiện tri thức! Tâm của chúng sanh có rất nhiều, tùy theo đó mà gọi như tâm tà mê, tâm dối trá, tâm bất thiện, tâm ghen ghét, tâm độc ác - Tất cả những tâm như vậy đều gọi là tâm chúng sanh. Quý vị cần phải lấy tự tánh tự độ, đó gọi là độ chân thật. Sao gọi là lấy tự tánh tự độ? Nghĩa là đối với những thứ tà kiến, phiền não, ngu si ở trong tự tâm chúng sanh đem chánh kiến mà độ lấy. Đã có chánh kiến rồi thì dùng trí Bát nhã đánh tan những thứ ngu si mê vọng của chúng sanh, loại nào độ theo loại đó như: Tà dùng chánh để độ, mê dùng ngộ để độ, ngu dùng trí để độ, ác đến dùng thiện để độ. Độ như vậy mới gọi là độ thật sự. "Phiền não vô tận thệ nguyện đều dứt sạch" nghĩa là đem trí Bát Nhã tự tánh trừ sạch tâm tưởng hư vọng. "Pháp môn vô lượng thề nguyện đều tu học". Nghĩa là tự mình cần phải thấy tánh và thường xuyên thực hành chánh pháp, đó gọi là học chân thật. "Phật đạo vô thượng thệ nguyện được viên thành", nghĩa là khi đã quyết tâm thường xuyên thực hành chánh trực rồi, lìa mê lìa giác, thường sanh trí tuệ, trừ chân, trừ vọng thì sẽ thấy Phật tánh, tức là ngay sau câu nói sẽ thành tựu Phật đạo, luôn luôn nhớ nghĩ tu hành, đó là năng lực của thệ nguyện.
- Thiện tri thức! Quí vị đã phát 4 lời thệ nguyện rộng lớn rồi, bây giờ ta sẽ trao cho quý vị giới tam quy y vô tướng.
- Thiện tri thức! Quy y giác (Phật) lưỡng túc tôn, quy y Chánh (Pháp) ly dục tôn, quy y Tịnh (Tăng) chúng trung tôn. Từ nay trở đi đã gọi Giác là thầy thì không được theo tà ma ngoại đạo. Vì tự tánh Tam Bảo luôn luôn tự chứng minh. Ta khuyên các thiện tri thức hãy quy y tự tánh Tam Bảo.
Phật nghĩa là Giác - Pháp nghĩa là Chánh - Tăng nghĩa là Tịnh.
Quy y Giác nơi tự tâm thì tà mê chẳng sanh khởi, ít ham muốn, biết vừa đủ có thể xa lìa tài sắc, gọi là lưỡng túc tôn.
Quy y Chánh nơi tự tâm thì niệm không tà kiến, vì không tà kiến cho nên không nhân ngã cống cao tham ái chấp trước, gọi là ly dục tôn.
Quy y Tịnh nơi tự tâm thì đối với tất cả cảnh giới trần lao ái dục, tự tánh không nhiễm trước, gọi là chúng trung tôn.
Quy y Tịnh nơi tự tâm thì đối với tất cả cảnh giới trần lao ái dục, tự tánh không nhiễm trước, gọi là chúng trung tôn.
Nếu tu theo hạnh này tức là tự quy y. Phàm phu chẳng hiểu, nên cả ngày đêm luôn luôn thọ trì tam quy giới. Nhưng nếu bảo là quy y Phật thì Phật ở chổ nào? Nếu không thấy Phật thì y cứ vào đâu mà quy, vậy lời nói này trở thành hư dối.
- Thiện tri thức! Tự mình hãy quán sát chớ dụng tâm sai lầm. Trong văn kinh có nói rõ ràng là Tự quy y Phật chứ chẳng nói quy y tha phật, tự Phật của chính mình mà chẳng quy về, thì không có chỗ nào khác để nương tựa cả. Nay đã hiểu rồi, quý vị nên quay về nương tựa nơi Tam bảo tự tâm của mình. Ở trong thì điều phục tánh tâm, ở ngoài thì kính trọng mọi người, đó chính là Tự quy y.
- Thiện tri thức! Đã quy y tam bảo nơi mình rồi, các vị hãy chí tâm nghe tôi nói về ba thân một thể của Phật nơi tự tánh, để quý vị thấy rõ ba thân mà tự ngộ tự tánh.
Tất cả hãy nói theo ta:
+ Từ nơi sắc thân này, quy y Thanh tịnh pháp thân Phật.
+ Từ nơi sắc thân này, quy y Viên Mãn báo thân Phật.
+ Từ nơi sắc thân này, quy y ngàn trăm ức hóa thân Phật.
- Thiện tri thức! Sắc thân chỉ là quán trọ, không thể bảo quay về đó được, phải hướng vào trong tự tánh của ba thân Phật mà người đời ai cũng có đó, nhưng vì tự tâm mình mê nên chẳng thấy Như Lai ở trong, mà chỉ tìm ba thân Như Lai ở ngoài, nên không thấy trong tự thân mình có ba thân Phật.
Quý vị hãy nghe nói, để cho quý vị thấy tự tánh có ba thân Phật ở trong tự thân mình. Ba thân Phật này từ nơi tự tánh sanh, chớ chẳng phải có được từ bên ngoài.
Sao gọi là Thanh tịnh pháp thân Phật? Nghĩa là tánh người đời vốn thanh tịnh. Muôn pháp từ tự tánh sanh, nên khi nghĩ đến những điều ác thì sẽ nảy sanh những hành động ác, khi nghĩ đến những điều thiện thì sẽ nảy sanh những hành động thiện. Như vậy, các pháp đều ở trong tự tánh giống như bầu trời trong trẻo thì mặt trời mặt trăng sáng tỏ, nhưng vì mây nổi che khuất ở giữa nên trên sáng dưới tối, nếu gặp gió cuốn, mây trôi đi thì trên dưới sẽ sáng trở lại, và mọi vật lại hiện rõ. Tánh người đời cũng trôi nổi như những đám mây trời kia.
- Thiện tri thức! Trí như mặt Trời, Tuệ như mặt trăng. Trí tuệ thường sáng tỏ, nhưng vì chấp cảnh bên ngoài nên bị mây vọng niệm nổi lên che lấp tự tánh làm cho nó không được sáng rỏ, nếu gặp thiện tri thức, nghe pháp chân chánh tự trừ mê vọng thì trong ngoài sẽ sáng suốt, và muôn pháp sẽ hiện ra ở trong tự tánh. Người thấy tánh cũng vậy, đó gọi là Thanh tịnh pháp thân Phật.
- Thiện tri thức! Tâm mình quy y tự tánh là quy y Phật chân thật.
Tự quy y, nghĩa là từ bỏ tâm bất thiện, tâm ghen ghét, tâm quanh co, tâm ngã mạn, tâm hư dối, tâm khinh người, tâm ngạo mạn đối với người khác, tâm tà kiến, tâm cống cao ở trong tự tánh, và tất cả những hành động bất thiện trong mọi lúc. Luôn luôn tự biết lỗi mình chẳng nói những việc tốt xấu của người khác, đó là tự quy y. Thường phải có tâm khiêm nhường kính trọng mọi người, đó là thấy tánh thông đạt, không bị chướng ngại vướng mắc, đó gọi là Tự quy y.
Sao gọi là Viên mãn báo thân? Cũng giống như một ngọn đèn có khả năng phá tan bóng tối ngàn năm, một trí tuệ cũng lại có khả năng tiêu diệt si mê trong vạn năm. Chớ nghĩ đến những chuyện đã qua, vì chúng không thể hiện hữu lại được, mà luôn luôn hãy nghĩ đến tương lai, niệm niệm sáng tỏ tròn đầy, tự thấy bản tánh, thiện ác tuy khác nhưng bản tánh không hai, tánh không hai là thật tánh. Trong thật tánh này chẳng nhiễm thiện ác, đó gọi là Viên mãn báo thân Phật.
Nếu tự tánh khởi lên một niệm ác thì sẽ tiêu diệt cái nhân thiện vạn kiếp. Nếu tự tánh khởi lên một niệm thiện thì nghiệp ác như số cát sông Hằng cũng đều tiêu hết, và tự nhiên thẳng đến Vô thượng Bồ đề. Trong từng mỗi niệm tự thấy không mất đi niệm đầu (tự tánh) thì gọi là báo thân.
Sao gọi là Thiên bách ức hóa thân? Nếu chẳng nghĩ về muôn pháp thì tánh chúng vốn như không, còn nếu một niệm suy lường tức là biến hóa. Nghĩ về việc ác thì hóa ra địa ngục, nghĩ về việc thiện thì hóa ra thiên đường, độc hại hóa ra rồng rắn, từ bi hóa thành Bồ tát, trí tuệ hóa thành cõi trên, ngu si hóa thành cõi dưới. Tự tánh biến hóa rất nhiều, người mê chẳng hề tỉnh giấc, niệm niệm khởi ác, luôn theo đường ác mà làm, nếu một niệm hồi tâm về thiện thì trí tuệ liền sanh, đó gọi là tự tánh hóa thân Phật.
- Thiện tri thức! Pháp thân vốn đầy đủ, niệm niệm tự tánh thì tự thấy, tức là báo thân Phật. Từ báo thân suy lường ra đức là hóa thân Phật. Tự mình hiểu, tự mình tu công đức của tự tánh, đó là quy y chân thật. Da thịt là sắc thân, sắc thân là quán trọ nên chẳng thể bảo chúng là chỗ quy y được, chỉ cần tỏ ngộ ba thân nơi tự tánh thì sẽ biết tự tánh Phật. Ta có một bài tụng vô tướng, nếu luôn luôn trì tụng thì qua lời tụng đó tội mê tích tụ nhiều kiếp sẽ cùng lúc tiêu diệt.
Tụng rằng:
Người mê tu phước chẳng tu đạo
Cứ bảo tu phước chính là đạo
Bố thí cúng dường phước vô cùng
Trong tâm cứ tạo ba điều ác
Ngỡ rằng tu phước tiêu ma tội
Được phước đời sau tội vẫn còn
Muốn trừ duyên tội hướng về tâm
Tự tánh sám hối mới làm chân
Chợt ngộ đại thừa chân sám hối
Trừ tà làm chánh tức không tội
Học đạo thường xét nơi tự tánh
Tức cùng chư Phật đồng một loại
Tổ ta chỉ truyền pháp đốn này.
Nguyện khắp thấy tánh đồng một thể
Tương lai nếu muốn tìm pháp thân
Lìa tướng các pháp rửa sạch tâm
Nỗ lực tự thấy chớ ưu tư
Niệm sau chợt dứt một đời ngưng
Nếu ngộ thấy tánh đại thừa được
Chấp tay thành khẩn chí tâm cầu.
Sư bảo:
- Thiện tri thức! Tất cả hãy thuộc lấy, theo đây mà tu hành, qua những lời này sẽ thấy tánh, dù cách ta ngàn dặm, nhưng vẫn ở gần ta. Nếu qua những lời này mà chẳng hiểu, thì dù ở trước mặt vẫn như xa ngàn dặm. Chúc mọi người ra về bình an, chúng nghe pháp không ai là chẳng tỏ ngộ, hoan hỷ phụng hành.

Người đăng: Phổ Đồng on Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2008
categories: | edit post

0 nhận xét

nhạc nền

VIDEO - PHIM ẢNH

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.